(Tindautruongdanchu) - Chiến thắng ngày 30/4/1975 là thành
quả vĩ đại trong sự nghiệp giải phóng dân tộc, giải phóng xã hội do Đảng ta và
Chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo; là trang sử hào hùng, chói lọi trên con đường
dựng nước và giữ nước hàng ngàn năm lịch sử của dân tộc. Ấy vậy mà, Hà Sĩ
Phu người con đất việt, lại “uống nước quên nguồn”, ông ta cố tình đối
lập với “đảng ta”, “dân ta”.
Hà
Sĩ Phu là ai? Bút
danh Hà Sĩ Phu đã từng nổi lên như cồn. Hà Sĩ Phu tên thật là Nguyễn Xuân Tụ, sinh
ngày 22 tháng 4 năm 1940 tại huyện Thuận Thành, Bắc Ninh, tự nhận mình là sĩ phu Bắc Hà. Ông ta là một nhà khoa học
tự nhiên, tiến sĩ ngành sinh học tế bào, được đào tạo bài bản tại Tiệp Khắc, được
Nhà nước Việt Nam trọng dụng, đã từng là giảng viên trường Đại học Dược khoa Hà
Nội, là Viện phó, phân viện Đà Lạt, Viện khoa học Việt Nam. Sau
khi, hắn đi nghiên cứu
sinh ở Đông Âu về thì vội "té nước theo mưa", a dua cổ vũ đa nguyên
đa đảng...
Với
tham vọng khởi nguồn từ chủ nghĩa cá nhân, cơ hội không thành nên Hà Sĩ Phu hắn
bất mãn, bức xúc sinh tật chống Đảng, chê bai xã hội... Người tung kẻ hứng -
màn hài kịch cũ nhưng tiếc thay sang thế kỷ XXI vẫn gạt được nhiều người, khiến
họ ngộ nhận dẫn tới mắc căn bệnh "vĩ cuồng". Viết vài bài báo tung
hỏa mù, đánh tráo khái niệm và trả lời mấy buổi phỏng vấn chống chế độ rồi được
thế lực phản động, thù địch với Đảng Cộng sản Việt Nam "lăng - xê",
"bốc thơm", Hà Sĩ Phu cứ lầm tưởng mình là "ngọn cờ" tiên
phong mà đâu hay bị biến thái thành bạo chúa Herostratus vào năm 356 trước công
nguyên đã đốt đền thờ nữ thần Artemis nhằm lưu danh thiên cổ... Hà Sĩ Phu có khá nhiều tác
phẩm, tuy nhiên các tác phẩm ấy sặc mùi bất mãn và tiêu cực. Hà Sĩ Phu cũng “nổi
danh” khi đã từng vào tù, ra tội, bị quản chế.
Hà Sĩ Phu không
chỉ háo danh xấu xa mà còn hám lợi. Cuối thế kỷ XX, năm 1998 Hà
Sĩ Phu được Human Rights Watch (HRW) - Tổ chức theo dõi nhân quyền (trụ sở tại
New York - Hoa Kỳ và Văn phòng tại một số nước Tây Âu) là tổ chức phi chính
phủ, thường xuyên "chọc gậy bánh xe" các quốc gia, trong đó có Việt
Nam, trao tặng Giải Hellmann/Hammett. Dịp này, một trí giả cao niên ở Đà Lạt
thân tình với Hà Sĩ Phu chê trách hành vi nhận giải của hắn là tự xếp mình
"ngồi cùng chiếu" với một kẻ "khẩu Phật, tâm xà" đang bị dư
luận Việt Nam lên án thì "kẻ sĩ" - Hà Sĩ Phu này gãi đầu, ấp úng giải
thích là đang bị bệnh nên cần tiền để chữa trị! Chỉ chi tiết này cũng giúp
chúng ta nhận ra và hiểu Hà Sĩ Phu "bôi đen" chế độ, ca tụng phương
Tây bởi động cơ gì, có khách quan và khoa học như ông thường "rêu
rao" "đánh bóng" bản thân hay không? Chua chát thay bởi
tiền có thể chữa lành bệnh liên quan đến thể trạng song nó không thể không chữa
lành mà còn làm trầm kha thêm căn bệnh nhận thức lệch lạc, nhất là khi chủ thể
ấy "trở cờ", "phản bội" lý tưởng, phản bội Nhân dân và quá
sùng bái chế độ tư bản. C.Mác đã trích dẫn sự mô tả của T.J.Dunning - nhà kinh
tế học người Anh (1799 -1873) về lòng tham của tư bản như một minh chứng điển
hình, đó là: “Với một lợi nhuận thích đáng thì tư bản trở nên can đảm... được
50 phần trăm thì nó trở nên thật sự táo bạo; được 100 phần trăm thì nó chà đạp
lên mọi luật lệ của loài người; được 300 phần trăm thì không còn tội ác nào là
nó không dám phạm, dù có nguy cơ bị treo cổ”. Hà Sĩ Phu có phải là đã đánh mất
chất kẻ sĩ vì tiền hay không? Tôi tin rằng một khi trót ngậm những tờ đô la mà
kẻ xấu ném cho thì ông ta nề hà gì chuyện làm việc thiếu quang minh, chính đại. Rõ ràng, Hà Sĩ Phu đã và
đang “lạc lối trong bóng tối, không có lối thoát”; thậm chí có những người chỉ
đáng tuổi con ông ta viết: “ông đã đánh mất hoàn toàn nhân tâm của một trí thức,
những gì ông viết không hơn gì người không có học, thiếu đạo đức”. Thật là tức
cười thay cho mác Tiến sĩ Hà Sĩ Phu học rộng tài cao
để làm gì?
Chua
xót hơn nữa, tiến sĩ Hà Sĩ Phu còn không phân biệt nổi chính - tà. Vòng vo tam quốc với giấc mộng giữa
ban ngày, rồi ông cũng lòi đuôi "hồ ly" là trò "bài cộng"
như cách lý giải công cuộc giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước mùa Xuân
1975 là "đấu tranh để Cộng sản hóa nốt mảnh đất miền Nam". Là
con dân nước Việt mà hắn lại đánh mất niềm tự hào về lịch sử dân tộc Việt Nam.
Hắn cả gan bắt chước kiểu nói ngớ ngẩn của bọn “ba que”, coi sự kiện 30/4/1975
là ngày quốc hận. Chiến thắng ngày 30/4/1975 là thành quả vĩ đại trong sự
nghiệp giải phóng dân tộc, giải phóng xã hội do Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh
lãnh đạo; là trang sử hào hùng, chói lọi trên con đường dựng nước và giữ nước
hàng ngàn năm lịch sử của dân tộc. Ấy vậy mà, Hà Sĩ Phu người con đất
việt, lại “uống nước quên nguồn”, hắn cố tình đối lập với “đảng ta”, “dân
ta”.
Hơn thế
nữa, gần đây, trên trang mạng báo “Tiengdan”, Hà Sĩ Phu còn đăng bài: “Đảng
với Dân – Nói một mà hai”. Xuyên suốt bài viết là những luận điệu phủ nhận tính
cách mạng khoa học của chủ nghĩa Mác – Lênin, cho rằng, Đảng ta lấy chủ nghĩa
Mác – Lênin làm nền tảng tư tưởng là đi ngược lại lợi ích của nhân dân. Đây là
những luận điệu xuyên tạc của Hà Sĩ Phu. Giọng viết của Hà Sĩ Phu về thực chất
và đúng nghĩa không hơn gì, không khác gì bọn “”ba que”, bọn “ngu kỹ” mà đến
một số phương tiện truyền thông và phần đông người Việt ở nước ngoài cũng cảm
thấy xấu hổ thay. Một cách nói xuyên tạc, hàm hồ không biết ngượng trước sự
thật, trước đồng bào, trước lương tâm của tri thức. Hắn cho rằng, ngày nay lý
luận chủ nghĩa Mác – Lênin đã lỗi thời, những người cố tình đi theo chỉ vì lợi
ích cá nhân. Hà Sĩ Phu cố tình không biết rằng, chủ nghĩa Mác – Lênin là một
khoa học, hơn nữa là một khoa học biện chứng, hiện đại, khoa học về những quy
luật phát triển của tự nhiên và xã hội, về cách mạng của quần chúng bị áp bức
và bóc lột, về thắng lợi của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản. Với linh
hồn sống là phép biện chứng duy vật, với hòn đá tảng kinh tế là học thuyết giá
trị thặng dư, với những phát kiến vĩ đại về chủ nghĩa duy vật lịch sử mà nội
dung cơ bản là học thuyết hình thái kinh tế – xã hội, vai trò lịch sử của giai
cấp công nhân, chủ nghĩa Mác – Lênin cho đến nay vẫn là đỉnh cao của trí tuệ
loài người, là khoa học chính xác và hoàn bị, chưa có gì thay thế được. Cho dù
có phải bổ sung, phát triển hoàn thiện thêm thì những nội dung cơ bản của chủ
nghĩa Mác – Lênin trong điều kiện ngày nay vẫn nguyên giá trị. Chủ nghĩa Mác –
Lênin vẫn là vũ khí tinh thần của giai cấp công nhân và nhân dân lao động bị áp
bức trên toàn thế giới trong cuộc đấu tranh để tự giải phóng mình. Cho dù có
những kẻ cố tình bóp méo, xuyên tạc thì chủ nghĩa Mác – Lênin vẫn có sức sống
dẻo dai và giá trị bền vững, xanh tươi của nó.
Việt Nam rất cần những công dân thế hệ mới, biết bình tĩnh, chịu
khó học hỏi, tìm tòi trước tình hình thế giới để phân tích, rút ra những bài học
quý báu. Không cần những loại trở cờ, nối giáo cho giặc, xúi giục kích động chiến
tranh, chia rẽ mối quan hệ quốc tế Việt Nam. Ông Hà Sĩ Phu đã từng bị cộng đồng
mạng lên án, phê phán, thẳng tay với đủ loại ngôn từ không thương tiếc, thiết
tưởng nay tuổi cao, sức yếu nên vui thú tuổi già. Nhưng ông Hà Sĩ Phu với bản
chất ham hố tiếng tăm, hay vì những hoài niệm, ngứa nghề, ảo tưởng hão huyền vì
cái giải thưởng chết tiệt đã làm hủy hoại danh tiếng của đời mình mà vẫn còn
nghĩ thuê, viết mướn cho các trang mạng phản động, để kiếm những đồng tiền nhuận
bút dơ bẩn. Đã đến lúc ông Hà Sĩ Phu nên “rửa tay gác kiếm” chứ máu me gì nữa
mà lại còn “tung tảy tái xuất giang hồ” lải nhải, xúi giục Việt Nam thì thật là
khôi hài, đáng thương của một ông già lẩm cẩm.
Biết rằng, những luận
điệu xuyên tạc của Hà Sĩ Phu chẳng đánh lừa được ai, nhưng mưa dầm, thấm lâu sẽ
gây nên sự hoài nghi ở một số người nhẹ dạ, cả tin, nên cần đấu tranh, bác bỏ.
THANH THANH